Lúc này, có lẽ mọi người đã say giấc, nhưng tôi không thể thôi đứng nhìn mưa rơi qua cửa sổ, bao nhiêu ký ức chợt ùa về như những thước phim quay chậm: Giờ này chị ấy có ngủ được không? Sáng nay, mẹ của chị ấy trở bệnh nặng và được chuyển xuống khoa ICU. Nhìn chị khóc nức nở đến nỗi khàn cả giọng, miệng kêu gào : “Con muốn mẹ khỏe để trở về cùng con, con cực khổ thế nào cũng được, con có làm trâu làm ngựa cũng được, chỉ mong sao mẹ khỏe lại. Con xin Chúa và Mẹ nhiều lắm nhưng sao Chúa và Mẹ chưa nhận lời con…”. Tiếng kêu gào của chị khiến ai chứng kiến, dù có sắt đá đến đâu cũng chạnh lòng. Bất chợt, tôi cảm thấy nghẹn ngào, vì tôi cũng đã từng trải qua những giờ phút như chị ấy, khi lời khẩn nguyện lên Chúa chưa được đáp lời. Những lúc ấy, tôi giống như người đi trong đêm tối của đức tin.